Tuổi trẻ, tình yêu và khát vọng. Đó là La La Land. Một tựa phim đầy mơ hồ. Nhưng không phải, có lẽ âm “La La Land” vang lên như một thứ âm nhạc của tuổi trẻ, vượt qua những rào cản của ngôn ngữ, đó là chốn thiên đường mà những kẻ khao khát từng chìm đắm và mơ mộng.
Xem La La Land tôi nhớ đến Black Swan và Whiplash, cũng là câu chuyện về những người trẻ với khát vọng và niềm đam mê của mình.
Black Swan nói về đam mê đến ám ảnh, đến những vũ điệu balê và tác phẩm Hồ Thiên Nga nổi tiếng. Đó là câu chuyện về nghệ thuật, về bản ngã và cái giá của nghệ thuật. Cô gái (Nina - Natalie Portman) trong phim ám ảnh vai diễn đến nỗi trong tưởng tượng đã giết chết bạn diễn của mình, thoát khỏi vỏ bọc bé bỏng mỏng manh của thiên nga trắng đến hoàn toàn hóa thân thành Thiên Nga Đen với sự lôi cuốn và khao khát mãnh liệt. Nina Thoát khỏi giới hạn và khuôn khổ của bản thân để đạt đến sự hoàn hảo.
Whiplash lại là câu chuyện về chàng trai Andrew đam mê chơi trống. Giống Black Swan, chàng trai khi muốn vượt đến một tầm cao mới phải trả giá bằng tổn thương cả thể xác và tinh thần và cố gắng thoát khỏi vùng an toàn của chính bản thân. Tôi nghĩ hai bộ phim trên bao giờ cũng mang lại động lực cho người trẻ tìm đến sự toàn mỹ, cái đích đến của một tài năng được công nhận không bao giờ là dễ dàng.
La La Land chính là thành quả của tuổi trẻ và đam mê của Damien Chazelle. La La Land là jazz, La La Land là sự tri ân của chàng sinh viên Harvard với khát vọng điện ảnh đã viết nên trong suốt thời gian ở trường. Đó là câu chuyện của chính chàng trai, gói gém trong những bản nhạc jazz trữ tình, kể về thổn thức của tuổi trẻ của anh.
Đó cũng là thổn thức của những người trẻ.
Jazz là phương tiện để chàng mang đến nỗi khắc khoải về tuổi trẻ. Như chính nhân vật Sebastian trong phim khi kể về nguồn gốc của jazz, jazz là sự tương tác của những con người ở các tầng lớp với nhau với ngôn ngữ khác biệt, họ có câu chuyện của riêng họ. Chính sự tương tác của những cảnh đời vậy tạo nên jazz. Còn phương tiện nào tuyệt hơn để nhà biên kịch truyền tải về tuổi trẻ của mình.
La La Land rất đẹp, đẹp từ dựng hình, từ âm thanh đến trang phục. Đó cũng chính là con mắt của người trẻ với cuộc đời, đầy ước mơ. Và đó chính là những gì đẹp đẽ nhất mà tuổi trẻ mong có được. Rất khó để diễn tả gam màu chủ đạo của bộ phim. Rực rỡ, tươi tắn. Jazz. Hollywood. Bồng bột và nhiệt huyết. Ồ, đó là màu sắc của điện ảnh.
Với tôi La La Land không phải là cả bộ phim, La La Land thực sự chính là trường đoạn kết thúc phim. Mọi thứ đều đẹp, mọi giấc mơ đều chạm tới, và hạnh phúc tràn ngập. Tất cả cuộn trong chất nhạc, gam màu sắc tươi tắng và lãng mạn. Và đúng như những gì dự tính, La La Land được miêu tả bằng jazz, bằng hình ảnh và tuyệt nhiên không một lời thoại. Bởi trong giấc mơ nào, đó là lời tự tình của đạo diễn, của người xem với chính họ. Đạo diễn đưa bàn tay đễn dẫn lối người xem đến La La Land của riêng họ.
Nhưng cái tài của đạo diễn chính là khiến người xem thổn thức với La La Land, họ cay đắng nhận ra, rốt cuộc, tên tác giả láo cá đã kể 1 câu chuyện khác suốt hai tiếng đồng hồ. Ở đó nhân vật của chúng ta luôn hoài nghi về năng lực của mình, và họ buộc phải làm những việc họ không muốn làm, phải chọn con đường thực tâm không muốn đi. Tôi rất thích hai nhân vật chính, hoàn cảnh của họ, động lực của họ phần nào giống bản thân tôi: lạc lõng giữa những quyết định, với mục tiêu và hoài bão của bản thân. Đó là lí do tôi không chê trách gì quyết định của Mia lẫn Sebastian, tấm vé đến La La Land không dành cho mọi người. Vé đôi lại càng kham hiếm.
Giấc mơ tuyệt mỹ năm nào dần dần rời xa như cái ánh sáng xanh phía bên kia hồ dần rời xa Gatsby. Phải chăng, tất cả cũng đều là giấc mơ. Gatsby chạy theo giấc mơ về sự vương giả và tình yêu, mà không gì khác là hình tượng của giấc mơ Mỹ. Mia và Sebastian cũng đuổi bám theo giấc mơ nghệ thuật riêng mình, chính là hình tượng của kinh đô Hollywood mà Sebastian nói:
L.A. worships everything and values nothing
Để rồi đọng lại, La La Land tuy rất đẹp, nhưng rất buồn. Bởi vùng đất ấy mãi mãi chỉ nằm trong hồi ức một thời xa lắm.
Có lẽ tôi không nói nhiều về sự thành công của phim. 11 đề cử giải Oscar và 5 giải thưởng được trao đã nói lên điều đó. Nhưng điều tôi đặc biệt thích, đó có lẽ là âm nhạc và hình ảnh. Hơn hết hai yếu tố trên đã trở thành một người kể chuyện trong phim. Và sự kiện trao nhầm giải ở Oscar có lẽ cũng là điều thú vị cho bộ phim. Dù rằng tình huống này thạt oái ăm cho cả đoàn phim của La La Land lẫn Moonlight.
Honest Trailer có một video xuất sắc về vụ này :lol: