Thôi đành chia tay
Và thế là ẻm laptop cũ của đã ra đi theo tiếng gọi của một tên hay một tập đoàn trộm nào đó mà mình không biết được. Dành chút thời gian thương tiếc em nó vậy. Cũng đã 4 năm rồi.
Ngày xưa đi mua laptop cứ nghĩ máy nào cấu hình mạnh là ngon cơm, mà thực ra ẻm Dell mình mua trâu bò lắm. Có những lúc chạy thực nghiệm mình để máy chạy liên tục trong mấy ngày liền. Có đợt rảnh rảnh ngồi vọc Linux, mà tụi này hỗ trợ card màn hình rời AMD không tốt lắm, máy nóng kinh. Thế là mình để quả trứng gần quạt tản nhiệt, thế mà nó cũng làm chín được đống lòng trắng. Lúc mới mua về, mình từng hổ báo cài tất cả đống game đang hot lúc đó về chơi thử. Nó chạy ầm ầm, mượt là đằng khác. Từ dạo đó luôn hổ báo về độ gấu của em nó.
Hồi năm nhất còn dán quanh màn hình hình nền Assasssin’s Creed nữa mới máu. Lên năm hai thấy nó hơi màu màu nên quyết định gỡ ra, nhưng mà keo dính lâu quã, gỡ ra nó bong ra cả lớp nhựa nên nhìn không còn xinh tươi nữa. Cộng thêm sự vụ nào đó khiến cho bản lề phía bên trái của màn hình bị gãy mất, mở màn hình mạnh tay là đi luôn. Theo trí nhớ của mình thì chỉ có 2 vụ liên quan: (1) hồi năm 1 ngủ chung với mấy đứa có lúc đạp cái chân vô cái bàn làm rớt laptop, (2) lúc đi vệ sinh máy có đông chí bên BKComputer làm hư. Vì vụ đó mà máy thường xuyên bị nóng: một số mảnh nhựa phần bản lề bị vỡ văng qua chỗ quạt tản nhiệt làm quạt quay chậm hẳn đi, mà máy nóng quá thì nó lại tắt đột ngột.
Chuyện gì tới cũng tới, đến cái ngày phát hiện ra card rời bị hư cũng đau lòng không kém. Kể từ đó là khỏi chơi những game xịn mà chuyển hệ chơi những game ngày xưa, đã thế máy nó lại như tới tháng, không biết được sức khoẻ ra sao.
Em nó bị thay bàn phím 2 lần, 1 lần lanh chanh ở trong lớp khui Coca và thế là ga tràn ra ngoài, đổ hết lên bàn phím. Một lần nữa thì không nhớ thế nào, nhưng có kinh nghiệm hơn đợt trước nhiều. Vì bàn phím “rời” nên rất dễ tháo lắp, chứ như con Macbook mà bị vô nước thì ăn hành.
Thực ra sau lần mua máy và sử dụng thế này, có kha khá nhiều kinh nghiệm được rút ra. Điển hình như là vụ pin, cho dù có cẩn thận thế nào thì một ngày đẹp trời pin nó cũng sẽ chai. Cứ xài bình thường là ok rồi. Từ năm 3 trở đi cái máy không thể xài nếu không có nguồn điện gần đó, mà mình cũng không dám đặt em nó lung tung, chỗ nào nguồn không bị lỏng mới dám cắm.
Em nó chính thức bị mất dữ liệu 2 lần: (1) năm nhất khi nghe lời dụ dỗ của thằng bạn cùng trọ trong lúc cài Linux và (2) khi mới xách ẻm Mac về và thể hiện độ nguy hiểm khi chép dữ liệu. Cả 2 lần không có gì quá nghiêm trọng, lần hồi năm 1 tuy chưa kịp sao lưu dữ liệu nhưng trong đó cũng không có gì riêng tư lắm, dễ dàng lên mạng down về. Lần hai thì có kinh nghiệm hơn, sao lưu hết trên đám mây. Số lần nhập viện của em nó tầm 4 lần, chủ yếu sửa cái bản lề và card màn hình. Đáng ra em ấy cũng không tới nỗi bị thay thế hoàn toàn, nhưng khi phải làm các project dài hơn mà lap cứ lên bờ xuống ruộng thì rất là oải. Có lần mình liều mình khui máy ra để coi thực hư nó bị gì.
Điều kinh dị đó là tháo ra lắp vô và dư mấy con vít. Linh kiện chi chít nhưng không quá khó để tháo, nhờ sự vụ hôm đó mà mình tìm hiểu thêm được cấu hình phần cứng bên dưới. Thiệt là tinh vi. Từ dạo đó mình tự tin hẳn lên, thực ra mỗi lần phải xách máy đi sửa là khi mình có cảm giác cần phải thay linh kiện, chứ nếu không có gì thì mình cũng có thể tự sửa được.
Em nó bị cài lại Windows không biết bao nhiêu chục lần và bị làm thí nghiệm cho những ý tưởng … táo tợn của mình với số lần không kể hết. Có những lần truy cập sâu đến hệ thống dẫn đến mém đi thay chip hay thay cả ổ cứng, may mà lúc đó tay nghề “khám phá” của mình hơi cao nên em nó cũng không đến nỗi liệt toàn phần.
Ẻm cũng đã đi theo mình trong suốt quá trình mình đi Pháp, Singapore và Nhật. Và hầu như những lúc mình cần ẻm thì ẻm không đến nỗi khiến cho mình quá thất vọng. Giờ chuyển qua xài MacBook thì không dám mạnh tay với ẻm mới này. Một phần vì sợ, một phần vì dạo này dữ liệu quan trọng đã nhiều lên, lanh chanh làm gì thì đi tong mất đống projects. Thời gian cũng không dư dả để nghịch công nghệ như hồi trước.
Ấy vậy mà đã 4 năm gắng bó với em ấy, còn mấy ngày nữa là bảo vệ luận văn.
Lại kể, mình dần già rồi.