Tôi là ai
Có lẽ bản thân tôi đã ảo tưởng về khả năng của mình, thời gian gần đây mọi chuyện trở nên tồi tệ, thêm một bài báo bị reject. Như thể có gì đó ở cuốn họng mà không thể nuốt trôi được.
Có lẽ năng lực của tôi chỉ có vậy và không thể tiến xa hơn được nữa. Hoặc cũng có thể trước giờ mọi điều tôi đạt được hoàn toàn nhờ may mắn. Học hành chả đến nơi đến chốn, nhiều lúc nhét chữ vào đầu cũng không vô được. Trước đây, sau mỗi lần bị reject, sau mỗi lần gặp vấn đề tôi đều tự nhủ với bản thân là mình có thể vượt qua được, rằng mình đã có thêm chút kinh nghiệm. Nhờ giờ đây tôi chỉ là phiên bản xuống cấp trầm trọng.
Học tiếng Anh thì không vô được chữ nào, phát âm thì dở tệ. Nghe và đọc lại chẳng đâu vào đâu. Học thuật toán thì quên đầu quên đuôi, code không ra thể thống gì cả. Chả có chút tương lai, chả có chút động lực. Rốt cuộc tôi tự hỏi là mình đang làm gì, hay rốt cuộc chỉ đốt thời gian trong quãng thời gian gần đây, đi làm rồi đi về, chả được tích sự gì.
Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác mất phương hướng như vậy. Mọi thứ xung quanh khiến tôi có cảm giác hoàn toàn chán nản, nhiều lúc tự hỏi rốt cuộc tại sao mình lại có thể vô dụng đến mức vậy. Giờ đây đến việc đi tìm việc cũng khiến tôi có cảm giác sợ.
Sợ bị thất bại.
Thật nực cười. Tôi tưởng bản thân không còn sợ bị thất bại nữa.
Hồi nhỏ, từ cấp 1 lên cấp 2, tôi luôn là một đứa giỏi toán, vì thi học sinh giỏi huyện thì điểm không nhất cũng nhỉ. Hầu như lúc đó tôi chưa biết “sợ thất bại” là gì. Rốt cuộc đến năm lớp 9, thi học sinh giỏi điểm của tôi lại thấp nhất trong số những đứa đi thi. Hồi đó, tôi khóc như mưa. Vì sợ, vì cảm thấy bản thân tổn thương bởi sự tự cao của mình.
Hồi đại học, chưa bao giờ tôi sợ mình thất bại điều gì. Thật ra mà nói, có quá nhiều học bổng nộp bị đánh rớt, có quá nhiều cuộc thi tham gia chả đạt giải gì cả, có những môn học đi học lại 2, 3 lần. Lúc nào, tôi cũng cố gắng tìm một yếu tố hài hước nào đó trong thất bại của mình để tự “mua vui” bản thân trước khi nghiêm túc nhìn nhận sự việc. Lúc đó với tôi, mọi thứ là một bài học.
Giờ đây, tôi lại “sợ” và cảm nhận thấy bản thân không đủ khả năng làm bất cứ điều gì. Tôi nghe đồn có cái gọi là khủng hoảng tuổi 25. Chả biết có phải là khủng hoảng không, kệ thây nó đi.
Ừ thì kệ thây nó đi.